Tâm sự du học - Du học và yêu xa

Tiếp theo Series Du học và Những câu chuyện chưa kể , Ella Study tiếp tục mang đến cho các bạn tâm sự của một du học sinh nữ về câu chuyện du học và yêu xa, mời các bạn đón đọc.

Ngày thứ 1448. Đã rất lâu rồi chúng mình không nghe thấy giọng của nhau. Em bắt đầu crush anh từ khi nghe giọng nói trầm ấm ấy. Cũng vì thế mà một đứa con gái có ước mơ du học từ rất nhỏ như em chùn bước lại. Cũng vì ngày ấy bạn anh nói với em rằng “Nó bảo tao là nó sẽ học thật giỏi để nuôi mày, để mày không phải đi du học ở đâu hết.”

Lúc ấy ngô nghê anh nghĩ, đi nước ngoài là kiếm được nhiều tiền, chứ không hiểu rằng cuộc sống du học không hề màu hồng và em muốn đi là để trải nghiệm. Và anh chọn trường quân đội, bỏ qua lời hứa một ngày sẽ đi Pháp cùng em. Em biết người ngoài có thể nói chúng ta còn quá trẻ để nghĩ đến một tương lai chắc chắn, nhưng vì yêu nên em cũng chọn ở lại, để vuột mất nhiều cơ hội đi xa.

Có một ngày em xem How I met your mother? và quay ra hỏi anh: “Này, nhỡ giờ không đi nữa, sau này vui vẻ thì không sao, nhưng đến lúc không vui em lại hối hận thì sao?”. Anh im lặng rất lâu rồi nói: “Vậy em cứ đi đi, làm gì anh cũng ủng hộ, bao lâu anh cũng chờ, nhớ quay về là được” Thế rồi em quyết định đi theo diện sinh viên trao đổi một học kì ở New Zealand, ở một nơi cách nhà mười nghìn cây số, một nơi em không có bất kì bạn bè, người quen nào cả.

Bắt đầu một cuộc sống rất mới, rất khác. Ngày đầu tiên đi tham quan, Học viện công nghệ Unitec (Unitec Institute of Technology) có lẽ phải rộng gấp cả trăm lần Đại học Ngoại thương ở Hà Nội với khoảng 300 tòa nhà, bãi đỗ xe, sân vận động. Nhớ mỗi lần lên thăm anh ở Học viện Hậu cần Sơn Tây, em hay tị nạnh sao trường anh rộng thế, nhiều cây xanh bãi cỏ thế, giờ thì chẳng cần gato nữa. Em ở ngay kí túc xá, đằng sau là rừng và thác nước, lúc nào cũng nghe thấy tiếng nước chảy và chim chóc hót véo von.

Ở cùng với em là một chị người Trung Quốc và một em người Hàn Quốc. Ngày thứ 2 ở đây em được chị Trung Quốc dẫn đến một siêu thị châu Á. Cảm giác thật khó khăn. Sinh ra trong một gia đình không quá khá giả, ở đây tiêu gì cũng xót xa, nhất là khi visa của em chỉ 6 tháng nên không được đi làm. Từ ngày sống ở New Zealand, một đứa lười tính nhẩm như em trở nên quá thành thạo nhân chia với 16.

Anh cũng biết đấy, em lại còn là một đứa ham vui nữa; thích xem phim, thích đi đây đó. Vì thế em bắt đầu lần tìm những sự kiện miễn phí ở Auckland qua facebook, website của Auckland Council và những poster, booklet. Thế là chỉ với chi phí đi lại bằng xe buýt thôi, em có thể khám phá trải nghiệm rất nhiều điều thú vị, từ những lễ hội văn hóa, những buổi chiếu phim, đến những triển lãm nghệ thuật, thậm chí là buổi hòa nhạc. Khi rời xa một nơi, điều người ta nhớ nhất là gì? Với em có lẽ là con người.

Trước đây em vẫn đọc trên báo mạng rằng con người Kiwi thân thiện lắm, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ông lão cùng em chờ xe buýt ngay đầu tiên em đến Auckland đã gần 80, thấy cô học sinh châu Á khệ nệ xách hành lí liền giúp một tay. Anh tài xế xe buýt của trường lúc nào cũng nhớ thả em ở gần kí túc xá, không quên chúc một ngày tốt lành. Cô phụ trách kí túc hay gọi xuống cho đồ ăn và tặng kèm những nụ cười sảng khoái đậm chất Maori. Cô giáo mỗi buổi học đều đến rất sớm, mang theo bánh quy và chocolate. Và rất rất nhiều những người bạn ở đây nữa.

Một học kì có quá ngắn để trải nghiệm không, câu trả lời là nó sẽ không ngắn nếu chúng ta biết tận dụng. Thi thoảng bạn bè ở Việt Nam hỏi em và anh dạo này sao rồi, em chẳng biết trả lời thế nào. Bởi vì anh học trường quân đội, việc liên lạc đã khó khăn càng trở nên khó khăn hơn nữa. Đêm qua em mơ thây anh bị ngã sung cả đầu, em tỉnh dậy khóc òa lên, kể cả có lo lắng, em cũng không cách nào liên lạc được với anh. Em vẫn cứ hàng ngày kể với anh tất cả qua inbox, chờ một ngày nghỉ anh có thể online và đọc. Hôm qua em mới được điểm giữa kì cao nhất lớp môn kế toán quản trị, đến giờ vẫn chưa hết vui khi thầy khen: “Good girl”.

Em vẫn giữ sim Vinaphone trong điện thoại, chợt chiều nay anh trộm nhắn một tin thật ngắn: “Anh rất nhớ em”. Yêu đã khó, yêu xa vừa khó vừa khổ, nhưng không gì là không thể nêu chúng ta hết lòng.

Auckland, May 14th 2017


Trên đây là chia sẻ của bạn Nguyễn Thị Quỳnh Mai - Du học sinh Việt Nam tại New Zealand. Đăng ký thành viên ELLA STUDY để trò chuyện miễn phí cùng bạn Mai và các du học sinh khác. www.ellastudy.com