*Từ một cựu du học sinh có thâm niên trên 20 năm đạp xe…
------------
Hai hôm trước, mình có gặp một case study từ một bạn 9x nhờ tư vấn. Bạn ấy đã từng học ở Úc theo chương trình ngắn hạn 6 tháng – chương trình trao đổi sinh viên của trường. Và bây giờ bạn ấy đang muốn đi học tiếp lên Thạc sỹ.
Câu chuyện của bạn ấy tóm lược như sau: chưa biết nên học ngành gì (thêm 1 người muốn học trái ngành giống mình) – xây dựng profile trong vòng 1 năm như thế nào – budget có hạn - tìm kiếm và nộp hồ sơ và các trường “ngon ít người biết” ra sao.
Mình đã tư vấn cho bạn ấy (tuy nhiên theo yêu cầu của bạn ấy mình xin phép không thổ lộ ở đây được). Nhân tiện buổi sáng nay đạp xe đi làm, mình sẽ so sánh ở dưới đây để các bạn thấy: Du học chẳng phải là điều quá khó và cao siêu.
------------
Đạp xe cũng giống như chặng đường để đi du học, đầu tiên bạn phải biết mình sẽ đi xe gì, lốp liếc thế nào, ghi đông ra sao, săm xịt hay đi được. Giống như bạn phải biết mình muốn làm gì và học gì, khả năng của mình ra sao, profile của mình đã đủ chưa hay còn thiếu. Săm xịt thì phải đi bơm (Profile thiếu gì thì phải kiếm dự án nào có liên quan mà làm trong thời gian ngắn).
Quan trọng nhất là, tại sao mình lại phải đi xe đạp (budget vừa đủ, chọn nơi nào học vừa tầm thôi). Nhưng đi xe đạp giờ nhiều người muốn mà chẳng được / hoặc chuẩn bị không đủ về thời gian, công sức để đạp xe (profile, budget của mình như thế thì phải kiếm chỗ nào học ngon ít người biết, phải chịu khó dày công 1 tí).
Bạn phải chuẩn bị ra khỏi nhà từ cực sớm vì đường dài mà tắc (đừng đến lúc sắp hết hạn nộp hồ sơ mới bắt đầu tìm trường, muộn đấy), chuẩn bị sẵn các phương án đường đi để đến cơ quan đúng giờ (tổng hợp các trường muốn nộp hồ sơ, cho vào ma trận / kế hoạch). Giờ trời nắng rồi, đạp xe nhớ mang kính râm, và chuẩn bị hết đồ đạc vì không quay về nhà lấy được đâu (các hồ sơ, tài liệu cơ bản phải luôn sẵn sàng, customize theo từng trường. Các yêu cầu cơ bản như chứng chỉ tiếng Anh, bằng tốt nghiệp phải luôn có, không chờ được).
Trên đường đi, ai đi xe máy ô tô cũng đều vượt mình (trong thời gian mình chuẩn bị hồ sơ, tìm trường thì bạn bè post hết đi chơi này nọ đến kiếm xiền thế kia). Bỏ qua hết, đạp xe thì phải nhìn trời mà tiến (đường ai nấy đi, tập trung và mind your business).
Đường quá tắc, không đi được, phải quay đầu chuyển sang đường khác (chuẩn bị sẵn 10 hồ sơ, nộp 1 chỗ fail, nộp tiếp chỗ khác). Đang đi thì xịt lốp (trường hy vọng nhất báo fail). Đèn xanh báo chỉ còn 10 giây trước khi chuyển sang đèn đỏ mà chịu, đạp xe không phóng vượt lên được như xe máy (Nhiều trường cứ thế bắt bạn chờ, chẳng biết kết quả ra sao, nên đừng bỏ trứng vào 1 giỏ).
Đạp xe người ngoài nhìn vào thì thấy oách, mà chẳng biết mình mồ hôi đầm đìa (chuyện quá bình thường ở huyện, không làm hồ sơ, không đi du học thì sao biết khoai thế nào).
Đi xe đạp sướng nhất là có ông xe máy đi cùng, để mình bám theo; hoặc có người xe đạp đi cùng để nói chuyện (lúc chuẩn bị sướng nhất là có ông Alumni hướng dẫn mình đi rất nhanh, chuẩn và trúng; hoặc nếu không thì có bạn bè cũng như mình để thỉnh thoảng 2 đứa còn chém gió với nhau).
Gần đến nơi, không biết nên cất xe ở đâu vì quên mang khóa (mấy trường offer, chọn trường nào bây giờ). Phải kiếm chỗ nào để tiện, an toàn nhất (chọn chỗ học nào xịn, môi trường tốt, tốt nhất cho sự nghiệp của mình). Cái này thì có ông Alumni nào ở ngay chỗ đấy tư vấn cho mình thì quá tốt.
Đến nơi, cả cơ quan trầm trồ: “Đi xe đạp phong cách thế, chịu khó thế” (quyết định thành công, đăng ảnh Acceptance letter lên Facebook và chuẩn bị đón vài trăm lượt like với comment :D) Đến được bước này thì xin chúc mừng bạn. Bạn đã qua được 1/3 chặng đường :D