Chuyến đi qua 14 nước Châu Âu, thật sự là những giây phút đầu tiên mình đã cảm nhận sự lớn lên của bản thân rõ ràng nhất. Không có gia đình bên cạnh lo lắng, không có ai bên cạnh trong những lúc khó khăn nhất. Chuyến đi tưởng như fancy và chỉ biết tiêu tiền thì thật sự đằng sau nó là những phút giây chỉ muốn nhắm mắt một cái để trở về Việt Nam. Nhưng không bao giờ mình hối hận hết, vì mình đã làm được những-điều-chưa-bao-giờ-nghĩ

Trở lại về quãng thời gian trước, vốn là một đứa con gái ban A chẳng thích viết lách học văn hay học tiếng anh, một đứa con gái quy tắc và khô khan ngày ấy lại lựa chọn học một trường ngôn ngữ, để rồi nhờ cái duyên định mệnh ấy cũng như sự cố gắng và kiên trì của mình mà tớ đã có cơ hội trở thành một du học sinh.

Trong cái tầm hiểu biết non nớt thuở ấy, tớ cứ nghĩ trưởng thành là lên đại học, cứ lên đại học thì tớ sẽ là người lớn. Và rồi thì đời đâu như mơ nhỉ. Lên đại học mới chỉ là những bước đi chập chững bước vào một thế giới khác, là thế giới khác nhé chứ chưa phải trưởng thành.

Đợt ấy, hồi mới vào năm nhất, đúng thật là những tháng ngày gian nan, khi một đứa-chưa-từng-học-nghiêm-túc môn tiếng anh, thì phải-học-nghiêm-túc cả một năm trời đầu tiên 8 tiếng 1 ngày, 5 ngày 1 tuần, mà kết quả là vẫn phải thi lại các môn kỹ năng tiếng anh, những ngày tháng ấy, mặc dù tớ đã cực kỳ miệt mài chăm chỉ, cày cuốc còn kinh khủng hơn cả hồi thi đại học. Thời gian ấp, tớ đã thực sự áp lực và sẽ nghĩ mình chôn vùi cả tuổi trẻ ở ngôi trường này, không bao giờ có thể ra nổi trường mất.

Thời gian khó khăn ấy, rồi cũng qua, cũng may mắn vừa đủ điểm để lên năm 2, lúc ấy, tớ đã tự hứa, tớ sẽ học thật tốt các môn chuyên ngành để có điểm GPA cao để đi du học, trong sự cười cợt, nghi ngờ của bạn bè, đối với các bạn, một đứa chăm chỉ mà học vẫn dốt như tớ thì lấy đâu ra hy vọng để giành học bổng của các kỳ thi chuyên ngành - với hầu hết tất cả các lời truyền lại của các anh chị là những môn-không-thể-học-nổi và là những môn học cực-kỳ-khó-nhằn.

Cùng với sự quyết tâm cao, sự chăm chỉ và khả năng tư duy logic tốt, tớ đã cải thiện dần điểm số của mình. Mục đích ngay từ năm 2 tớ đặt ra là rất rõ ràng, chiến lược về học tập, năng nổ trong các hoạt động ngoại khóa, cùng với sự đóng góp cho các hoạt động ngoại khóa để lấy điểm cộng cho học bổng Eramus+ (chương trình học bổng trao đổi được tài trợ toàn phần) nhưng vẫn là chưa đủ. Tớ đã trượt từ lần đầu tiên khi apply vào học kỳ II năm 3.

Thất vọng, buồn rầu, cảm giác như công sức cày cuốc, sự cố gắng của mình không được đền đáp.

Vượt qua cảm giác thất bại đó, tớ không bỏ cuộc, ngọn lửa khao khát được đi du học vẫn rạo rực trong tớ, tớ không chấp nhận, tớ đã email hỏi lại về cách đánh giá hồ sơ của tớ, nhận ra điểm số thấp ở phần hồ sơ của mình, tiếp tục nỗ lực cải thiện profile, học hỏi về cách thể hiện bản thân mình trong motivation letter… Tất cả từng bước một, từng sự cố gắng của tớ, cuối cùng, đã được đền đáp.

Là một hành trình mới… Là thư trúng tuyển học bổng tại Trường đại học Ca’ Foscari tại Venice, Ý.

Le Thi Kim Trang

Thật may mắn, quyết định mà đứa con gái ban A hồi ấy chọn được hưởng quá nhiều sự ưu ái từ chuyến đi này, ngoài kiến thức và khả năng tư duy được nhào nặn, tớ còn có cơ hội tham gia các hoạt động làm bài tập nhóm trong môi trường đa văn hóa, bắt đầu quen nhiều hơn tới việc chạy deadline và hình thành tư duy có trách nhiệm trong mọi việc.

Nếu mà không có chuyến đi này, có lẽ tớ đang nghĩ là tớ trưởng thành và sẵn sàng để bước ra thế giới ngoài kia nhưng lại đang loay hoay vì không tìm ra được đam mê và hiểu rõ bản thân mình…

Và rồi...

Một câu chuyện khác

Dĩ nhiên là sống tận hai mươi năm trên đời những thứ cố hữu gắn liền với tính cách của bản thân thì vẫn còn nguyên ở đó nhưng tớ dám tự nhận rằng tớ đã trưởng thành như thế nào, không còn là tớ ngốc nghếch sợ sệt hay hờn hay khóc của những tháng ngày trước, ở đây tớ có nhiều thời gian một mình để hiểu bản thân hơn để biết suy nghĩ của mình là như thế nào và để hiểu bản thân tớ để tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn. Và nhờ những chuyến đi, nhưng câu chuyện đời thường đã giúp tớ thay đổi rõ ràng nhất.

SỐNG CÓ TRÁCH NGHIỆM

Câu chuyện mà tớ vẫn còn nhớ nhất đó là đợt đi Tây Ban Nha, mọi plan đặt nhà đã xong, xe cộ di chuyển đã xong, đến ngày đi chỉ còn xách vali lên để đi theo kế hoạch, hơn nữa, đây lại là chuyến đi cuối cùng, do vậy, với sự tích lũy kinh nghiệm du lịch của bản thân, tớ tin rằng đây sẽ là chuyến đi suôn sẻ nhất.

Bỗng…

Chuyến đi của tớ bỗng bị hủy sát nút, khi thấy chuyến xe của mình mãi không được chấp nhận, tớ nhắn tin hỏi anh tài xế thì đùng cái nhận ra bị hủy lịch,… Vào cái giây phút ấy, tớ thực sự thấy tài xế thật đáng trách, tại sao lại có thể làm việc thiếu trách nhiệm và ảnh hưởng tới người khác đến vậy, khi mà ở nơi đất khách quê người, bài học về cách sống có trách nhiệm được tớ

nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết, việc sống không có trách nhiệm sẽ dẫn tới hệ lụy như thế nào và sẽ tự hứa bản thân sẽ không bao giờ trở thành một người sống vô trách nhiệm

XÂY DỰNG TÍNH CÁCH TỈ MỈ VÀ CẨN THẬN

Vẫn là cái ngày hôm đấy, khi tớ phải xoay xở ngay một plan B, đặt một chuyến xe khác ngày tức thì từ thủ đô Madrid- Tây Ban Nha tới tỉnh Valencia, thì trong lúc vội vàng luống cuống, tớ lại gây ra thêm một cú chí mạng đó là đặt xe tới BẾN XE VALENCIA ở Tỉnh Leon (phía Bắc Tây Ban Nha, thậm chí đến giờ tớ vẫn hãi, không biết là nơi khỉ ho cò gáy nào nữa). Sau cú chí

mạng ấy, tớ vẫn chưa hề biết mình sai, vẫn ung dung là đến giờ đấy thì leo lên xe để sang tỉnh kia thôi,

Cho đến khi, 

Bạn tớ check xem địa điểm nhà xe có gần nơi ở không, lúc đó phát hiện ra, thôi xong rồi,…

Sau biến cố ấy, tớ thấy có lỗi với các bạn đồng hành của tớ nhiều lắm, chỉ vì hoảng loạn trong lúc bị tài xế bom mà không bình tĩnh, không cẩn thận, không check kỹ lại địa điểm, mà dẫn đến kịch bản nguy hiểm như vậy, nếu không có lần check lại cuối ấy, không biết lúc đó tớ sẽ ra sao để tìm đường về Ý, lại còn chuyến đi ấy là chuyến đi ngay sát ngày về Việt Nam nữa. Thật hú hồn!

NHANH NHẸN TRONG VIỆC XỬ LÝ TÌNH HUỐNG

Mặc dù, trong chuyến đi ấy, tớ cảm giác mình đúng là tội đồ, nhưng ngay sau khi biết sai lầm của mình, và trải qua lần hoảng hốt lúc bị bom xe, tớ đã thực sự bình tĩnh để chuyển sang một phương án khác ngay tức khắc, để sửa chữa sai lầm và đưa các bạn của mình đến đúng theo như plan ban đầu.

“Con người không trưởng thành qua số tuổi, mà trưởng thành qua những trải nghiệm của mình”

Chuyến đi du lịch ấy, tuy đúng là toàn thấy những khó khăn, và nhiều điều bất lợi, nhưng nhờ chuyến đi ấy, tớ học được nhiều thứ hơn và cả lẫn ưu điểm và nhược điểm của bản thân - Đi để TRƯỞNG THÀNH